Thơ Thu Hồng Tôn_Nữ_Thu_Hồng

Tơ lòng với đẹpKìa trăng vỡ trong hồ khi nước động,Sóng lao xao lấp loáng, ánh xa ngời.Và búp hoa nghểnh dậy đón hương trời,Cây tuôn bóng, lửng lơ, đò chẳng lướt!Cảnh đẹp cứ dàn thêm bước bước,Lời ngợi khen mỗi phút lại thay thay.Tơ lòng với đẹp đêm nayRộn ràng thổn thức vì say nhiệm màu.(Sóng thơ)Mảnh hồn thơ(trích)Em muốn thơ em hoàn toàn vui,Đừng sầu lá rụng, khóc hoa rơi,Đừng than thở, tiếc ngày qua chóng.Ước nguyện đành không đạt nguyện rồi!...(Sóng thơ)LịchLịch trên tường mỗi ban mai tay xé,Xé dần, đem vứt xuống giỏ mây đan.Phải đây là xác chết của thời gian?Mỗi tờ xuống, một ngày đi biệt tích?Tay ngần ngại cũng thôi đành vô ích,Vì hôm nay không dính dáng ngày mai.Lúc bình minh trong sương sớm chưa phaiLà giấy biết thân mình không thể gắngNgười đâu khác dẫu trăm ngàn cay đắng,Vói tay dài mong níu lại ngày điÝ điên rồ người đeo đuổi làm chi,Tờ mỏng quá, khác đâu ngày qua chóng!Tình lưu luyến khiến âu sầu phấp phỏngLịch cùng ta nào có khác chi nhau?Lịch hàng năm đem thay đổi một màuNgười một tuổi chớ mơ mòng lui lạiLịch còn mãi, đời đâu dài được mãi?Tờ rã tan ra tro bụi chôn vùi......(báo Thanh Niên, số ra ngày 15 tháng 6 năm 1944)

Giới thiệu bài Lịch, tác giả bộ sách Việt Nam thi nhân tiền chiến, viết thêm rằng: Sau những vần thơ ngây thơ, trong trắng...của Thu Hồng, bài "Lịch" cho thấy nữ sĩ (lúc ấy chỉ ngoài 20 tuổi) đã bắt đầu nhận thức được cái kiếp ngắn ngủi và buồn tẻ của con người...[3]